Cuộc gặp gỡ giữa Đức Anh và Hân bắt đầu khá gượng gạo và thiếu tự nhiên. Câu chuyện giữa họ rời rạc và nhàm chán, khiến Hân không mấy hứng thú. Cô cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện một cách lịch sự và mong Đức Anh ra về. Tuy nhiên, ngay khi cuộc trò chuyện tưởng chừng đã đến hồi kết, một sự việc bất ngờ xảy ra.
Bụng Đức Anh đột nhiên kêu ọp ọp, tạo ra một âm thanh khá to và rõ ràng, khiến anh cảm thấy ngại ngùng. Anh nhăn nhó giải thích rằng mình chưa ăn tối và định rời đi. Thấy thương tình, Hân đã mời Đức Anh ở lại ăn tối cùng mình.
Họ cùng nhau chia sẻ chiếc bánh pizza lớn mà Đức Anh mang đến theo lệnh của bà nội. Bầu không khí dần trở nên thoải mái và dễ chịu hơn. Cả hai bắt đầu thả lỏng và cười đùa nhiều hơn. Hân kể vài câu chuyện vui về công việc và bạn bè của mình, còn Đức Anh chia sẻ về những kỷ niệm hài hước thời học sinh.
Khi bữa tối kết thúc, Hân lấy thêm vài món tráng miệng nhẹ nhàng như trái cây và kem. Đức Anh không ngần ngại giúp Hân dọn dẹp bàn ăn và rửa chén bát, tạo ra một sự kết nối mới giữa hai người. Hân nhận ra rằng Đức Anh thật sự chân thành và dễ mến hơn cô nghĩ.
Sau bữa tối, như mọi khi, Đức Anh và Hân ngồi xem TV cùng nhau. Họ chọn một bộ phim hài để tiếp tục không khí vui vẻ. Trong khi xem phim, cả hai ngồi gần nhau hơn và thỉnh thoảng trao đổi những bình luận hài hước về các tình huống trong phim. Đức Anh thậm chí còn bắt chước một số hành động của nhân vật trong phim, khiến Hân cười không ngớt.
Đến cuối buổi tối, không khí giữa họ đã hoàn toàn khác. Sự gượng gạo ban đầu đã biến mất, thay vào đó là cảm giác gần gũi và thoải mái. Đức Anh cảm ơn Hân vì bữa tối và buổi tối tuyệt vời, còn Hân cũng cảm ơn Đức Anh vì đã mang đến tiếng cười và niềm vui. Cả hai tạm biệt nhau với những nụ cười, hứa hẹn về những cuộc gặp gỡ thân mật hơn trong tương lai.