Sau khi nghe câu trả lời của Lâm, Ngọc có phần trầm ngâm. Cô hiểu rõ tình cảm của mẹ mình và biết rằng mẹ không bao giờ muốn trở thành gánh nặng cho con cái. Nhưng cô cũng lo lắng rằng nếu mẹ quá vất vả, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng. Cả đời bà đã hy sinh vì cô, bây giờ Ngọc chỉ muốn mẹ được nghỉ ngơi, sống an yên những năm tháng tuổi già. Nhưng cô cũng không muốn làm mẹ buồn hay cảm thấy mình vô dụng.
Lâm nhìn Ngọc với ánh mắt đầy thấu hiểu. Anh nhẹ nhàng nói: “Anh hiểu em lo lắng cho mẹ, nhưng em cũng biết mà, mẹ em là người kiên cường. Bà đã trải qua biết bao sóng gió, làm sao bây giờ lại chịu ngồi yên khi thấy em phải gánh vác tất cả. Việc mở quán cơm có thể sẽ giúp bà có thêm động lực và niềm vui trong cuộc sống. Thay vì ngăn cản, em có thể ở bên mẹ, hỗ trợ bà, để cả hai cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi cô nhìn Lâm và nhẹ gật đầu: “Anh nói đúng. Mình có lẽ không nên ngăn cản mẹ. Nhưng em sẽ ở bên bà, giúp đỡ bà mọi thứ. Cả hai mẹ con sẽ cùng nhau làm việc để sớm vượt qua khó khăn.”
Những ngày sau đó, bà Thu bắt đầu chuẩn bị mở quán cơm nhỏ theo gợi ý của Lâm. Bà rất vui khi thấy con gái không phản đối mà còn giúp đỡ mình. Ngọc dù bận rộn với công việc chính, vẫn dành thời gian hỗ trợ mẹ, từ việc tìm kiếm nguồn nguyên liệu tốt nhất cho đến việc trang trí quán. Lâm cũng không ngừng giúp đỡ hai mẹ con, từ việc sửa sang lại quán ăn đến việc giúp bà Thu làm quen với cách quản lý quán ăn nhỏ.
Dần dần, quán cơm của bà Thu bắt đầu thu hút được nhiều khách hàng. Những món ăn đậm đà, mang hương vị gia đình cùng với nụ cười ấm áp của bà Thu đã khiến quán trở thành một địa chỉ quen thuộc của nhiều người trong khu vực. Quán cơm không chỉ mang lại nguồn thu nhập cho gia đình mà còn giúp bà Thu tìm lại niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống.
Ngọc nhìn mẹ mình ngày một tươi cười, phấn chấn hơn. Cô biết rằng quyết định không ngăn cản mẹ mở quán cơm là đúng đắn. Mẹ cô không chỉ giúp đỡ được mình mà còn tìm lại được sự tự hào và niềm vui trong công việc, điều mà bà đã từng đánh mất sau biến cố.
Lâm cũng cảm thấy hạnh phúc khi thấy gia đình Ngọc dần ổn định và vượt qua khó khăn. Anh biết rằng, tình yêu thương và sự hiểu biết đã giúp họ đi qua giai đoạn khó khăn nhất. Và anh cũng nhận ra rằng, trong hành trình này, không chỉ có bà Thu và Ngọc nhận được sự giúp đỡ, mà chính anh cũng được họ truyền cảm hứng về sức mạnh của tình thân và sự kiên cường.
Những buổi tối, khi quán cơm đã vãn khách, Ngọc, bà Thu và Lâm lại ngồi bên nhau, chia sẻ những câu chuyện thường ngày. Bà Thu không còn nỗi lo về việc trở thành gánh nặng cho con gái nữa, thay vào đó, bà cảm thấy mình vẫn có thể góp phần vào cuộc sống của con, vẫn có thể làm điều gì đó có ý nghĩa. Ngọc không còn cảm giác mình phải một mình chống chọi với tất cả nữa, vì cô biết bên cạnh mình luôn có mẹ và Lâm.
Trong gian khó, tình cảm gia đình lại càng thêm bền chặt, và chính những điều đơn giản, nhỏ bé như vậy đã giúp họ vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.